Soạn bài Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân| SGK Ngữ Văn lớp 6 Cánh diều
Trong bài viết này, VUIHOC sẽ hướng dẫn các bạn cách để soạn bài Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân cùng trả lời các câu hỏi trong sách giáo khoa Ngữ văn Cánh diều lớp 6 để nắm rõ được nội dung và ý nghĩa của bài học, cùng theo dõi nhé!

1. Soạn bài Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân| SGK Ngữ Văn lớp 6 Cánh diều: Phần định hướng
a) Trang 64, 65, 66 SGK Ngữ văn lớp 6 tập 1
- Kỉ niệm là những câu chuyện đẹp mà mỗi người còn lưu giữ lại trong trí nhớ trong suốt cuộc đời mình, không thể nào quên được.
- Viết bài văn kể về một kỷ niệm là viết lại những điều thú vị, đáng nhớ, có ấn tượng sâu sắc về một sự việc trong quá khứ mà em đã chứng kiến, trải nghiệm. Khi viết, người kể thường sử dụng ngôi thứ nhất, thường xưng “tôi” để bày tỏ lên những cảm xúc, suy nghĩ chân thực của bản thân.
VD: Người thủ thư thời thơ ấu là văn bản kể về những kỉ niệm trong thời học sinh của tác giả.
Kỉ niệm về bác thủ thư trong ngày tác giả đi đăng ký thẻ đọc thật đáng nhớ. Khi đó, tác giả chưa đủ tuổi để đăng ký, bác thủ thư đã nhẹ nhàng bảo vệ.
- Nhưng vì quá yêu thích nên tác giả vẫn tiếp tục ở đó. Cuối cùng, bác thủ thư đã đưa ra quyết định cho tác giả mượn cuốn Búp sen xanh.
- Sau khi đọc say mê, trả lời câu hỏi của bác thủ thư, tác giả đã nhận được một tấm thẻ thư viện đầu tiên của mình. Đặc biệt, tác giả luôn nhớ mãi khúc hát mà bác đã đàn cho mọi người cùng những tiếng hát vui vẻ.
b) Trang 66 SGK Ngữ văn lớp 6 tập 1: Từ văn bản Người thủ thư thời thơ ấu, có thể rút ra được cách viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân:
- Xác định kỷ niệm sẽ kể lại trong bài và đặt tên cho kỷ niệm đó thành một chủ đề thực sự có ý nghĩa, phù hợp.
- Kể chi tiết về kỷ niệm đã xảy ra, nhấn mạnh những điểm đặc sắc, đáng nhớ nhất để làm nổi bật ý nghĩa của câu chuyện.
- Sử dụng ngôi kể thứ nhất, xưng “tôi” để giúp người viết có thể dễ dàng bày tỏ những quan sát, suy nghĩ, cảm xúc chân thực của bản thân, làm cho câu chuyện trở nên sinh động, gần gũi hơn.
- Suy nghĩ về tác phẩm và hình ảnh sâu sắc mà kỷ niệm ấy đã để lại trong tâm trí
- Kết thúc: Nói lên những mong ước và cảm nghĩ của người viết về những kỉ niệm.
Duy nhất khóa học DUO tại VUIHOC dành riêng cho cấp THCS, các em sẽ được học tập cùng các thầy cô đến từ top 5 trường chuyên toàn quốc. Nhanh tay đăng ký thôi !!!!
2. Soạn bài Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân| SGK Ngữ Văn lớp 6 Cánh diều: Phần thực hành
2.1 Bài viết thực hành tham khảo số 1
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào tôi còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ, từng bước chậm rãi đi qua cánh cổng trường tiểu học thân thương. Những ngày đầu đến lớp, tôi còn rụt rè, e sợ, vậy mà bây giờ, tôi đã trở thành học sinh lớp 6, làm quen với một môi trường hoàn toàn mới. Trong những năm tháng học trò, có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ, nhưng kỷ niệm sâu đậm và đáng nhớ nhất chính là buổi học cuối cùng tại mái trường tiểu học thân yêu.
Hôm nay tôi đã đến lớp thật sớm, khoác lên mình trên bộ đồng phục gọn gàng, chỉnh tề nhất. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự nghiêm trang và đáng quý của bộ đồng phục mà tôi đã mặc trong suốt những năm tháng học tiểu học. Nhìn phù hiệu trường Tiểu học A, tôi thấy sao mà thân thương đến thế! Chỉ còn một vài giờ nữa thôi, tôi sẽ không còn là học sinh tiểu học mà sẽ trở thành đàn anh, đàn chị đầy mẫu mực. Nhưng tại sao tâm trạng tôi lại cảm thấy nặng nề, lòng đầy nỗi buồn? Cổ tôi như nghẹn lại, không biết nói gì. Tôi muốn lưu giữ những khoảnh khắc cuối cùng ở bên bạn bè, thầy cô, mái trường tiểu học đã gắn bó suốt năm qua.
Trên đường tới trường, con đường vẫn đông đúc như mọi khi, nhưng hôm nay tôi cảm thấy mọi thứ như chậm lại. Hai hàng cây xanh mướt bên đường như đang nằm im quan sát dòng người qua lại. Mái trường học nhỏ của tôi nằm trong một thị trấn nhỏ, ở vùng ngoại ô Hà Nội. Dù không rộng rãi, khang trang như những ngôi trường lớn ở trong thành phố, nhưng đối với tôi và các bạn, nơi đây luôn ấm áp, thân thuộc như ngôi nhà thứ hai. Sáng nay, bầu trời mùa hè trong veo, từng tia nắng soi xuống vòm cây xanh mát. Sân trường buổi sớm yên tĩnh đến lạ, có thể vì các bạn học sinh chưa đến đông đủ. Tôi bước chậm rãi trong sân trường, nhìn từng dãy lớp học quen thuộc. Hôm nay, tôi đến sớm hơn mọi ngày, bởi đây là một buổi học thật đặc biệt – buổi học cuối cùng của tôi dưới mái trường tiểu học thân yêu, nơi tôi đã gắn bó suốt bao năm qua.
Tôi bước vào lớp, ngồi ngay trên chiếc bàn học quen thuộc. Hôm nay là buổi học cuối cùng, nên chúng tôi không cần phải học nhiều, kỳ học này cũng đã kết thúc. Có lẽ đây là khoảnh khắc nhẹ nhàng nhất trong suốt những năm học vừa qua. Tôi mang theo chiếc cặp nhỏ, bên trong chỉ có vài cuốn sách cũ, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi yên lặng nhìn mọi thứ xung quanh. Bàn ghế, bảng đen, từng góc lớp thân thuộc đều hiện lên bao kỷ niệm đẹp. Các bạn trong lớp vẫn hồn nhiên cười nói, đùa nhau như mọi ngày. Một số bạn tụm lại kể chuyện, chia sẻ những kỉ niệm đáng nhớ. Không khí vừa vui vẻ vừa buồn bã. Tôi chợt nhận ra rằng, chỉ ít ngày nữa thôi, chúng tôi sẽ phải rời xa mái trường thân yêu này, để lại phía sau bao kỷ niệm tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng.
Tiếng nô đùa, tiếng cười giòn tan của các bạn trong lớp cuối cùng cũng yên tĩnh khi cô chủ nhiệm bước vào. Nhưng hôm nay, cô không hay nhắc nhở chúng tôi như mọi khi. Không còn là hình ảnh của cô giáo nghiêm túc, mỗi khi chúng tôi gặp lỗi, hôm nay cô chỉ yên lặng bước vào lớp, đứng đó và im lặng nhìn về phía chúng tôi. Đôi mắt cô ánh lên một nỗi buồn sâu lắng, dịu dàng nhưng cũng đầy lưu luyến. Cô đưa mắt nhìn khắp lớp, giọng trầm xuống, nhắc nhở chúng tôi phải cố gắng học tập, rèn luyện để trở thành những học sinh ngoan, giỏi ở cấp học mới. Những lời lắng nghe ấy vẫn quen thuộc, vẫn là giọng nói ấy, nhưng hôm nay chúng tôi lại cảm thấy nó đã trải qua một điều xa lạ. Chúng tôi muốn nghe mãi, muốn giữ lại từng khoảnh khắc này, bởi đây là buổi học cuối cùng dưới trường tiểu học thân yêu.
Cuối cùng, cô chủ nhiệm điểm danh lớp lần cuối cùng. Cô cầm cuốn sổ điểm danh quen thuộc, đọc to, rõ ràng từng cái tên. Nhưng hôm nay, mỗi cái tên vang lên không chỉ đơn thuần là một lời điểm danh mà còn chứa đựng những lời nhắn nhủ, đầy chân thành. Cô nhắc lại điểm mạnh để chúng tôi tự tin phát huy, chỉ ra điểm yếu để chúng tôi cố gắng khắc phục, hoàn thiện bản thân hơn. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng nghe sao ngọt ngào đến thế. Khi cái tên cuối cùng được gọi, cô nhẹ nhàng gập sổ lại, cũng đúng lúc ấy, tiếng trống trường vang lên. Chúng tôi đột nhiên nhận ra rằng, hành trình học sinh tiểu học yêu dấu chính thức dừng lại. Một cảm xúc khó khăn xuất hiện lên trong lòng mỗi chúng tôi. Chúng tôi chạy lên ôm lấy cô, nước mắt hòa cùng những lời tạm biệt chưa kịp nói. Hôm nay ngày chúng tôi rời xa nhau, rời xa mái trường thân yêu, chính thức dừng lại quãng thời gian tiểu học đầy kỷ niệm.
Đó là giây phút tuyệt đẹp và đáng nhớ nhất trong những năm tháng học lớp 5. Tôi lặng người nhìn lại mọi thứ xung quanh: bảng đen, phấn trắng, chỗ ngồi thân quen và những người bạn đã gắn bó suốt bao năm qua. Mái trường tiểu học đã lưu giữ biết bao kỷ niệm ngọt ngào, giờ đây tôi phải nói lời tạm biệt. Dù có đi đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quên những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng dưới mái trường này. Giây phút chấm dứt cấp tiểu học, tôi hiểu rằng mình đã trưởng thành hơn và sắp bước vào một hành trình mới – lớp 6 với môi trường hoàn toàn khác. Tôi đã tự nhủ phải cố gắng học tập thật tốt, để không nuối tiếc những năm tháng đã qua và để xứng đáng với những gì thầy cô đã dạy dỗ, yêu thương trong suốt những năm học đầu đời.
>> Xem thêm: Soạn văn 6 Cánh diều
2.2 Bài viết thực hành tham khảo số 2
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những kỷ niệm khó quên, những dấu ấn sâu đậm trong lòng theo năm tháng. Em cũng vậy, gần sáu năm cắp sách đến trường, em đã trải qua biết bao những kỷ niệm vui buồn khác nhau. Trong số đó, kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là những ngày đầu tiên đi học, khi em còn bỡ ngỡ bước vào lớp 1. Em nhớ mãi khoảnh khắc khắc cô giáo tận tình cầm tay em, nắn nót dạy em từng nét chữ đầu tiên. Đó là bài học đầu đời, là tình thương của cô, là động lực để em cố gắng học tập thật tốt.
Khi em được 6 tuổi, em bước vào lớp một, mang theo niềm vui sướng và sự tò mò về một thế giới mới mẻ. Những con chữ đầu tiên, những bài học đầu đời đều đầy thú vị. Em học và đọc rất nhanh, chỉ cần nghe cô giáo đọc một lần là em có thể đọc trôi chảy. Nhưng quá trình học viết thì lại là cả một quá trình. Em vốn thuận tay trái, nhưng từ nhỏ mẹ đã chỉ dạy cho em cầm bút bằng tay phải. Dù vậy, mỗi khi không có ai để ý, em lại lén lút chuyển sang tay trái. Cô giáo đầu tiên của em có tên là Ngọc. Cô có vẻ đẹp dịu dàng, rạng rỡ, lại vô cùng hiền hậu, ân cần. Khi biết em gặp khó khăn vì thói quen cầm bút, cô luôn nhẹ nhàng xuống tận bàn để quan sát, hướng dẫn em từng chút một. Nhờ sự giúp đỡ của cô, dần dần quen với việc viết bằng tay phải, nhưng vẫn chưa thể viết đẹp như các bạn khác. Bước vào học kỳ hai, chúng em bắt đầu tập viết chữ nhỏ hơn, viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em ngày càng nguệch ngoạc hơn. Trong một lần học bài, cô đang viết những dòng chữ lên bảng để chúng em viết vào vở. Em cứ nghĩ rằng cô không để ý, em lại lén lút chuyển trái tay để viết.
Đến buổi học cuối cùng, cô Ngọc bắt đầu trả bài cho từng bạn trong lớp. Khi phát xong, cô nhẹ nhàng nhận xét chung về các bài viết của cả lớp. Sau đó, cô nhanh chóng bước đến chỗ em và nói: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ hơn. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều quan trọng". Nghe vậy, em bắt đầu trầm xuống, tim em đập thình thịch. Trong tà áo dài thướt tha, cô từ từ bước xuống bàn em, ánh mắt hiền từ nhưng nguy hiểm. Cô tiếp lời: "Cả lớp nhớ lắng nghe cô khi viết, tay chúng ta phải cầm bút thế nào không?". Cả lớp đồng thanh nhắc lại đúng lời cô từng dạy. Cô giáo cười rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, bạn Gia Bảo vẫn quên mất điều đó. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Em chặt môi trường, im lặng gật đầu. Một vài bạn trong lớp khúc khích cười, có người còn quay xuống nhìn em với ánh mắt trêu chọc. Khuôn mặt em nóng ran, nước mắt ứa ra, bàn tay đang run trên trang vừa viết. Bất ngờ, cô dịu dàng nói: "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều, đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." Cả lớp im phăng phắc. Em yên lặng, cảm giác như có luồng gió mát xoa dịu sự xấu hổ trong lòng. Được cô khen, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn cảm giác xấu hổ nữa.
Từ đó, em luôn cố gắng luyện viết bằng tay phải mỗi ngày. Ban đầu thì rất khó khăn, nhưng lâu dần em đã quen hơn. Khi lên lớp 2, em đã có thể viết những dòng chữ ngắn gọn, sạch đẹp. Dù bây giờ không còn được học cô nữa, nhưng những bài học quý giá, những lời dạy ân cần của cô vẫn luôn in sâu trong tâm trí em, trở thành động lực giúp em cố gắng vượt qua những khó khăn.
HỌC ONLINE CÙNG GIÁO VIÊN TOP 5 TRƯỜNG ĐIỂM QUỐC GIA
Khóa học online ĐẦU TIÊN VÀ DUY NHẤT:
⭐ Xây dựng lộ trình học cá nhân hóa, giúp con tăng 3 - 6 điểm chỉ sau 1 khóa học
⭐ Học chắc - ôn kỹ, tăng khả năng đỗ vào các trường chuyên cấp 2, cấp 3
⭐ Chọn thầy cô, lớp, môn học theo mong muốn và thời gian biểu cá nhân
⭐ Tương tác trực tiếp hai chiều cùng thầy cô, hỗ trợ con 24/7
⭐ Học lý thuyết đi đôi với thực hành, kết hợp chơi và học giúp con học hiệu quả
⭐ Công nghệ AI cảnh báo học tập tân tiến, giúp con tập trung học tập
⭐ Tặng full bộ tài liệu độc quyền trong quá trình học tập được biên soạn bởi các thầy cô TOP 5 trường điểm quốc gia
Trải nghiệm khóa học DUO hoàn toàn miễn phí ngay!!
Qua bài viết này, VUIHOC đã cung cấp cho các em chi tiết Soạn bài Viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân trong sách giáo khoa Ngữ văn Cánh diều lớp 6 . Hi vọng rằng những gợi ý, hướng dẫn của bài soạn có thể giúp các em nắm được những ý chính của bài học cũng như trau dồi được thêm nội dung kiến thức. Để học nhiều hơn các kiến thức của những môn học khác thì các em hãy nhanh tay truy cập vào website vuihoc.vn hoặc đăng ký khóa học với các thầy cô giáo của VUIHOC ngay bây giờ nhé!
>> Mời bạn tham khảo thêm: