img
Thông báo
Sắp bắt đầu năm học mới, lớp hiện tại của bạn đang là lớp {{gradeId}}, bạn có muốn thay đổi lớp không?
img

Top 5 góc nhìn sâu sắc khi nghị luận về bệnh vô cảm trong xã hội

Tác giả Hoàng Uyên 16:24 20/01/2025 33

Sự thờ ơ, vô cảm đang dần xâm nhập vào mọi ngóc ngách của cuộc sống. Đây không chỉ là vấn đề của cá nhân mà còn là vấn đề của toàn xã hội. Để đối mặt với tình trạng này, chúng ta cần có những phân tích sâu sắc về nguyên nhân, hậu quả và giải pháp. Hãy cùng VUIHOC khám phá Top 5 góc nhìn sâu sắc khi nghị luận về bệnh vô cảm trong xã hội trong bài viết dưới đây.

Top 5 góc nhìn sâu sắc khi nghị luận về bệnh vô cảm trong xã hội
Mục lục bài viết
{{ section?.element?.title }}
{{ item?.title }}
Mục lục bài viết x
{{section?.element?.title}}
{{item?.title}}

1. Bài văn nghị luận về bệnh vô cảm hay nhất mẫu 1

Trong nhịp sống hiện đại, con người ta thường bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của những mối quan hệ xã hội. Cùng với sự phát triển đó, một căn bệnh tinh thần đang âm thầm len lỏi vào cuộc sống của chúng ta, đó là bệnh vô cảm.

Vô cảm là thái độ thờ ơ, dửng dưng trước những sự việc xảy ra xung quanh, đặc biệt là những nỗi đau, bất hạnh của người khác. Đó là trạng thái tâm lý khi con người đóng chặt trái tim mình, không còn khả năng cảm nhận, đồng cảm với những đau khổ xung quanh. Người vô cảm như sống trong một thế giới riêng, chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, sống ích kỷ và lạnh lùng. Họ không còn cảm xúc trước những câu chuyện cảm động, những hình ảnh đau xót, mà thay vào đó là sự thờ ơ, dửng dưng đến đáng sợ. Sự vô cảm này không chỉ thể hiện qua những hành động cụ thể mà còn ẩn chứa trong những suy nghĩ, thái độ hằng ngày. Nó như một căn bệnh âm thầm ăn mòn tâm hồn con người, khiến chúng ta trở nên chai sạn và mất đi những giá trị cao đẹp.

Nguyên nhân dẫn đến tình trạng vô cảm là đa dạng và phức tạp. Một trong những nguyên nhân chính là sự phát triển chóng mặt của xã hội hiện đại với nhịp sống hối hả, áp lực cuộc sống ngày càng tăng đã khiến con người ta trở nên quá tải. Con người bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống, phải đối mặt với nhiều áp lực, khiến họ trở nên mệt mỏi, căng thẳng và dần mất đi sự nhạy cảm trước những vấn đề xung quanh. Bên cạnh đó, sự phát triển của công nghệ thông tin cũng là một yếu tố góp phần làm tăng tình trạng vô cảm. Mạng xã hội, trò chơi điện tử... đã thu hút con người vào một thế giới ảo, khiến họ ít khi quan tâm đến những gì đang diễn ra trong cuộc sống thực. Chúng ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh những người trẻ mải mê với chiếc điện thoại thông minh, thờ ơ trước những sự việc diễn ra xung quanh. Ngoài ra, bên cạnh đó, sự cạnh tranh khốc liệt trong cuộc sống cũng khiến con người trở nên ích kỷ và vô cảm hơn. Mỗi người đều bận rộn với những mục tiêu cá nhân, ít khi quan tâm đến những người xung quanh. Câu nói “mỗi người một cuộc sống” dường như đã trở thành một lẽ sống của nhiều người. Điều này dẫn đến sự suy giảm của tình yêu thương, sự chia sẻ và sự đoàn kết trong xã hội.

Một ví dụ điển hình là câu chuyện về cụ bà bán vé số bị cướp giật giữa đường. Thay vì dừng lại giúp đỡ, nhiều người chỉ đứng nhìn hoặc quay video đăng lên mạng xã hội. Hay như vụ việc một em bé bị tai nạn giao thông, hàng chục người chứng kiến nhưng không ai dám đưa em bé đi bệnh viện. Những sự việc này đã phơi bày một thực trạng đáng báo động về sự vô cảm trong xã hội.

Hậu quả của bệnh vô cảm thật khôn lường. Nó như một căn bệnh xã hội, ăn mòn tình người, khiến xã hội trở nên lạnh lẽo và vô cảm. Khi con người thờ ơ trước nỗi đau của nhau, tình yêu thương và sự chia sẻ sẽ dần mất đi, nhường chỗ cho sự ích kỷ và vô tâm. Hơn nữa, vô cảm còn tạo điều kiện cho cái ác hoành hành, làm suy giảm đạo đức xã hội. Mỗi hành vi vô cảm đều như một giọt nước nhỏ làm tràn ly nỗi đau của những người yếu thế, khiến xã hội mất đi sự cân bằng và hạnh phúc.

Để khắc phục tình trạng vô cảm, mỗi người chúng ta cần có ý thức rèn luyện cho mình những phẩm chất tốt đẹp như lòng nhân ái, sự đồng cảm, tinh thần tương trợ. Chúng ta cần dành thời gian quan tâm đến những người xung quanh, tham gia vào các hoạt động tình nguyện để giúp đỡ những người khó khăn. Bên cạnh đó, gia đình, nhà trường và xã hội cũng cần có những chương trình giáo dục nhằm nâng cao ý thức của mọi người về vấn đề này.

Tóm lại, bệnh vô cảm là một căn bệnh xã hội nguy hiểm, đe dọa sự tồn tại và phát triển của cộng đồng. Sự thờ ơ, dửng dưng trước nỗi đau của người khác không chỉ gây ra những tổn thương sâu sắc về tinh thần mà còn làm suy giảm đạo đức xã hội, tạo điều kiện cho cái ác hoành hành. Để xây dựng một xã hội văn minh, hạnh phúc, mỗi người chúng ta cần có những hành động thiết thực, cùng góp sức để đẩy lùi căn bệnh này. Chỉ khi mỗi người chúng ta cùng chung tay, bệnh vô cảm mới có thể bị đẩy lùi và xã hội mới trở nên tốt đẹp hơn.

Hãy mở rộng trái tim mình để đón nhận những yêu thương xung quanh. Hãy dành một chút thời gian để lắng nghe những câu chuyện của người khác. Hãy cùng nhau xây dựng một xã hội ấm áp, nơi mà tình yêu thương và sự chia sẻ luôn hiện hữu. Bởi vì, một xã hội chỉ thực sự phát triển khi mỗi cá nhân trong xã hội đó đều biết yêu thương và quan tâm đến nhau.

2. Nghị luận xã hội về bệnh vô cảm mẫu 2 

Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh, nhưng có vẻ như nhiều người trong chúng ta đang tự biến mình thành những hạt cát vô hình trong vũ trụ bao la. Trong khi đó, cuộc sống lại đầy ắp những cơ hội để chúng ta thể hiện giá trị của bản thân, để tạo ra những dấu ấn tốt đẹp. Sự vô cảm chính là rào cản lớn nhất ngăn cản chúng ta đạt được điều đó.

Trước hết, chúng ta cần phải hiểu “vô cảm” là gì? Vô cảm là một trạng thái không cảm xúc, không lay động trước bất cứ sự vật, hiện tượng gì xung quanh mình. Bệnh vô cảm ở đây có thể hiểu là những con người sống ích kỷ, hẹp hòi, thờ ơ, vô cảm trước những số phận, những sự việc bên ngoài. Họ chỉ quan tâm tới lợi ích cá nhân mình mà bỏ ngoài mọi mối quan hệ khác hoặc thậm chí có những người còn không quan tâm tới bản thân mình.

Thật đáng buồn khi chứng kiến bệnh vô cảm đang có chiều hướng tăng trong xã hội hiện nay. Bệnh vô cảm xuất hiện ở nhiều độ tuổi khác nhau nhưng thường gặp nhất là ở một bộ phận giới trẻ. Là thế hệ cấp tiến của xã hội, là những chủ nhân tương lai của đất nước nhưng một bộ phận giới trẻ không nhận thức được vai trò của mình. Họ sa vào những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, chỉ biết đòi hỏi những thứ tốt nhất thuộc về mình để thỏa mãn những nhu cầu vị kỷ mà quên đi trách nhiệm của bản thân đối với gia đình, với xã hội và những người xung quanh. Trước những hoàn cảnh khó khăn, thay vì giúp đỡ, họ lại chỉ biết đứng xem hoặc thậm chí còn quay clip đăng lên mạng xã hội để câu like. Hành động vô cảm không chỉ gây tổn thương cho người khác mà còn làm hủy hoại tương lai của chính bản thân họ. Liệu chúng ta có muốn sống trong một xã hội mà tình người lạnh nhạt, nơi mà ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình?

Bệnh vô cảm không chỉ làm lạnh nhạt các mối quan hệ xã hội mà còn gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Khi con người trở nên vô cảm, họ biến thành những cỗ máy vô hồn, chỉ biết chạy theo lợi ích cá nhân. Điều này không chỉ làm mất đi vẻ đẹp của tình người mà còn khiến xã hội trở nên lạnh lẽo, chia rẽ. Những giá trị đạo đức truyền thống dần bị mai một, thay vào đó là sự ích kỷ, sự thờ ơ. Hậu quả là gia đình tan vỡ, bạn bè xa lánh, cộng đồng xã hội mất đi sự gắn kết. Thật đáng buồn khi chứng kiến tình trạng vô cảm ngày càng trở nên phổ biến trong xã hội hiện đại!

Một trong những nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng vô cảm ngày càng gia tăng là cuộc sống hiện đại quá bận rộn và đầy áp lực. Con người bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của những cuộc đua vô hình, khiến họ trở nên ích kỷ, chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân. Sự phát triển của công nghệ, đặc biệt là mạng xã hội, càng làm trầm trọng thêm tình trạng này. Thay vì tận hưởng những mối quan hệ thực, nhiều người lại dành quá nhiều thời gian cho thế giới ảo, dẫn đến sự cô lập và thờ ơ với những vấn đề xung quanh. Bên cạnh đó, sự giáo dục chưa thực sự hiệu quả, cùng với những tác động tiêu cực từ môi trường sống cũng góp phần tạo nên một thế hệ trẻ thiếu thốn tình cảm, dễ bị cuốn vào những thú vui phù phiếm. Tất cả những yếu tố trên đã dần ăn mòn đi những giá trị đạo đức truyền thống, khiến con người trở nên vô cảm và lạnh lùng hơn.

Làm thế nào để chúng ta có thể khắc phục tình trạng vô cảm đang ngày càng gia tăng trong xã hội? Đầu tiên, mỗi cá nhân cần bắt đầu từ chính bản thân mình. Hãy mở rộng tấm lòng, biết chia sẻ và quan tâm đến những người xung quanh. Bên cạnh đó, gia đình và nhà trường đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc hình thành nhân cách cho trẻ. Thay vì chỉ quan tâm đến thành tích học tập, cha mẹ và thầy cô cần chú trọng đến việc giáo dục đạo đức, rèn luyện cho trẻ những kỹ năng sống cần thiết. Đồng thời, xã hội cũng cần tạo ra một môi trường sống lành mạnh, tích cực, khuyến khích tinh thần tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Chỉ khi mỗi người chúng ta cùng chung tay, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội văn minh, hạnh phúc. Bệnh vô cảm là một “căn bệnh vô cùng quái ác”. Thế nhưng, nếu mọi người biết chung tay, biết sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau thì chắc chắn rằng căn bệnh ấy sẽ bị đẩy lùi. 

"Albert Einstein từng nói: 'Thế giới này sẽ bị hủy diệt, không phải bởi những kẻ ác, mà bởi những người đứng nhìn mà không làm gì cả'. Câu nói ấy như một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Vậy nên, thay vì làm những người đứng nhìn, hãy cùng nhau chung tay xây dựng một xã hội ấm áp, nơi tình người luôn được nâng niu. Mỗi hành động nhỏ của chúng ta đều góp phần làm cho thế giới này tốt đẹp hơn. Hãy để tình yêu thương lan tỏa và xóa tan bóng tối của sự vô cảm. 

3. Bài văn nghị luận về bệnh vô cảm mẫu 3

Một bàn chân có thể giẫm nát cả vườn hoa, một ánh mắt có thể thiêu đốt một trái tim, một lời nói có thể giết chết một con người và một căn bệnh có thể giết chết một xã hội. Đó chính là bệnh vô cảm- một căn bệnh đã và vẫn đang len lỏi, hiện hữu ở khắp mọi nơi với độ lây lan nhanh chóng. Đặc biệt trong nhịp sống ồn ào, xô bồ của xã hội ngày nay thì chúng ta cần quan tâm hơn và lên tiếng cảnh tỉnh về sự nguy hiểm của căn bệnh này.

Một cách đơn giản, "vô" có nghĩa là không, "cảm" đề cập đến cảm xúc. Vô cảm không đơn thuần là sự thờ ơ, dửng dưng trước nỗi đau của người khác, mà còn là sự mất kết nối với chính bản thân và với thế giới xung quanh. Nó là một căn bệnh tinh thần phức tạp, thể hiện qua nhiều biểu hiện khác nhau. Vô cảm không chỉ thể hiện qua những hành động lớn lao mà còn thể hiện qua những cử chỉ nhỏ nhặt hàng ngày. Đó có thể là việc chúng ta lướt qua một người đang cần giúp đỡ mà không dừng lại, là việc chúng ta bình luận tiêu cực về người khác trên mạng xã hội, hay đơn giản chỉ là việc chúng ta không chịu lắng nghe những chia sẻ của người thân. Những hành động tưởng chừng như nhỏ bé ấy lại góp phần tạo nên một xã hội vô cảm.

Nguyên nhân của bệnh vô cảm không chỉ đơn thuần là do áp lực cuộc sống, sự phát triển của công nghệ mà còn bắt nguồn từ sâu thẳm bên trong mỗi con người. Đó là sự sợ hãi trước những cảm xúc tiêu cực, là sự trốn tránh trách nhiệm, là sự ích kỷ được nuôi dưỡng từ nhỏ. Khi chúng ta sợ hãi những cảm xúc tiêu cực như nỗi buồn, sự tức giận, chúng ta có xu hướng kìm nén chúng lại, và dần dần, chúng ta cũng mất đi khả năng cảm nhận những cảm xúc tích cực. Sự phát triển chóng mặt của mạng xã hội cũng góp phần không nhỏ vào việc gia tăng tình trạng vô cảm. Thay vì tương tác trực tiếp với người khác, chúng ta dành quá nhiều thời gian cho các thiết bị điện tử, sống trong một thế giới ảo. Điều này khiến chúng ta trở nên xa cách với thực tế, giảm đi khả năng đồng cảm và thấu hiểu những người xung quanh.

Hậu quả của bệnh vô cảm không chỉ dừng lại ở việc làm tê liệt trái tim con người mà còn gây ra những vết nứt sâu sắc trong xã hội. Khi tình yêu thương và sự đồng cảm dần mất đi, con người ta trở nên xa lạ với nhau, sống trong những hòn đảo cô đơn. Sự vô cảm còn là nguyên nhân dẫn đến sự suy giảm đạo đức xã hội. Khi mỗi người chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, không còn quan tâm đến cộng đồng, xã hội sẽ trở nên bất ổn và đầy rẫy những mâu thuẫn. Vô cảm cũng làm giảm đi khả năng sáng tạo và phát triển của con người. Khi chúng ta đóng chặt trái tim mình, chúng ta cũng đồng thời đóng chặt cả tâm hồn mình. Chúng ta sẽ không còn cảm thấy hứng thú với những điều mới lạ, không còn dám mơ ước và không còn muốn thay đổi. 

Hãy nhìn vào những vụ việc đau lòng gần đây, như vụ việc nhà văn Nguyễn Minh Châu đã kể. Một ngày, ông đi đến ga tàu và thấy đám đông đông đúc, ồn ào, và mọi người đang nói chuyện xôn xao. Giữa tiếng ồn đó có một người mẹ đang khóc lóc và tìm con mình bị lạc. Bà luôn miệng cầu xin sự giúp đỡ từ người này đến người khác trên sân ga, cùng với nước mắt và sự hoảng loạn trên khuôn mặt. Tuy nhiên, mọi người chỉ nhìn người mẹ ấy bằng ánh mắt thương hại và im lặng, không ai chịu giúp đỡ.

Để chữa lành căn bệnh vô cảm, chúng ta cần bắt đầu từ chính bản thân mình. Việc đầu tiên là chấp nhận những cảm xúc của mình, dù là vui hay buồn, tức giận hay sợ hãi. Chúng ta cần học cách sống chung với những cảm xúc đó một cách lành mạnh. Thứ hai, hãy dành thời gian để kết nối với những người xung quanh, tham gia vào các hoạt động cộng đồng. Việc tương tác với người khác sẽ giúp chúng ta mở rộng trái tim và tăng cường khả năng đồng cảm. Cuối cùng, hãy tìm kiếm những ý nghĩa trong cuộc sống, hãy làm những việc mà mình yêu thích và có ích cho cộng đồng.

Bệnh vô cảm không phải là một án tử. Chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua nó bằng cách thay đổi suy nghĩ, hành động và lối sống của mình. Hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ bé nhất, như mỉm cười với người lạ, giúp đỡ một người đang gặp khó khăn, hoặc đơn giản chỉ là dành thời gian lắng nghe những câu chuyện của người khác. Vai trò của giáo dục cũng rất quan trọng trong việc khắc phục tình trạng vô cảm. Bên cạnh đó, các phương tiện truyền thông cũng cần có trách nhiệm hơn trong việc lan tỏa những thông điệp tích cực, khuyến khích sự tử tế và lòng nhân ái.

Một bàn tay hoàn toàn có thể trồng nên một vườn hoa, một ánh mắt có thể sưởi ấm một trái tim, một lời nói có thể thay đổi một con người và một lối sống lành mạnh có thể cứu sống xã hội. Hãy thay đổi bản thân để thay đổi xã hội, loại bỏ căn bệnh vô cảm, cùng nâng cao ý thức, tinh thần để thấy tình người ấm áp hơn, để khi mỗi sáng thức dậy sẽ thấy cuộc đời ta mỗi bình minh để sống chứ không phải để tồn tại.

4. Gợi ý bài văn nghị luận về bệnh vô cảm mẫu 4

Trong một góc phố đông đúc, một người đàn ông nghèo khổ đang vật lộn với cơn đói, trong khi đó, chỉ cách đó vài mét, một nhóm người trẻ tuổi đang cười nói vui vẻ bên những chiếc điện thoại đắt tiền. Cảnh tượng đó đã phơi bày một thực tế đáng buồn: sự vô cảm đang tồn tại ngay giữa lòng xã hội.

Chắc hẳn bạn đã từng chứng kiến những câu chuyện về sự vô cảm. Vô cảm không đơn thuần chỉ là một trạng thái tinh thần mà còn là một căn bệnh tâm hồn nguy hiểm. Đó là sự chai sạn cảm xúc, là sự thờ ơ đến lạnh lùng trước nỗi đau của người khác. Người vô cảm chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, họ thấy đẹp không khen, thấy xấu không phê phán. Thật đáng buồn khi căn bệnh này đang ngày càng lan rộng, nhất là trong giới trẻ. Vô cảm không chỉ làm tổn thương người khác mà còn khiến chính bản thân ta trở nên cô đơn, lạc lõng. Liệu chúng ta có còn nhớ đến câu nói 'Thương người như thể thương thân' hay không?

Trên các nền tảng mạng xã hội, không khó để bắt gặp những hình ảnh, clip ghi lại những vụ bạo lực học đường. Điển hình như vụ việc hai nữ sinh đánh nhau ở Phú Quốc đã gây xôn xao dư luận. Thay vì can ngăn hoặc báo cáo với thầy cô, nhiều bạn học sinh khác lại tỏ ra thích thú, thậm chí còn tập trung xung quanh để cổ vũ, hò hét. Không chỉ vậy, họ còn dùng điện thoại để quay lại toàn bộ sự việc và chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội. Ánh mắt họ ánh lên sự thích thú, thậm chí là hả hê khi chứng kiến cảnh bạo lực. Thật đau lòng khi chứng kiến cảnh những đứa trẻ đánh nhau một cách dã man như vậy! Liệu có phải chúng ta đang sống trong một xã hội mà giá trị nhân văn đang dần bị mai một?"

Thật đáng buồn khi tình trạng vô cảm len lỏi vào cả những mối quan hệ máu mủ ruột thịt. Theo thông tin từ new.zing, chỉ vì 1.000 đồng tiền chung độ mà cãi nhau dẫn đến việc em trai dùng cây chĩa nhọn đâm anh ruột.. Không chỉ những vụ án mạng kinh hoàng, mà ngay cả những hành động nhỏ nhặt như nói xấu cha mẹ trên mạng xã hội cũng cho thấy sự suy đồi đạo đức của một bộ phận người. Vậy nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng đáng báo động này? Có thể nói, nguyên nhân cốt lõi nằm ở chính con người. Sự ích kỷ, lòng tham và sự thiếu thốn tình yêu thương đã làm mờ nhạt đi những giá trị đạo đức truyền thống, khiến con người trở nên vô cảm và lạnh lùng hơn.

Cuộc sống hiện đại với nhịp sống hối hả khiến con người ta mải mê chạy đua với thời gian, với đồng tiền, dần quên đi những giá trị tinh thần. Sự ích kỷ, lòng tham đã làm mờ nhạt đi tình yêu thương, sự đồng cảm giữa người với người. Bên cạnh đó, những tác động tiêu cực từ xã hội như các vụ lừa đảo, bạo lực đã khiến con người trở nên đề phòng, nghi ngờ lẫn nhau. Sự phát triển của công nghệ, đặc biệt là mạng xã hội, càng khiến con người ta trở nên cô lập, mỗi người chỉ chú trọng vào thế giới ảo của riêng mình. Liệu chúng ta có còn nhớ đến những giá trị truyền thống, những đức tính tốt đẹp của con người hay không? Thật đáng buồn khi tình trạng vô cảm ngày càng trở nên phổ biến trong xã hội hiện đại!

Bệnh vô cảm đang âm thầm ăn mòn những giá trị đạo đức truyền thống của dân tộc, biến con người trở nên vô cảm, ích kỷ. Nó làm cho con người ta dễ dàng quên đi thế nào là “ thương người như thể thương thân” hay “ lá lành đùm lá rách”. Sự vô cảm không chỉ làm mất đi vẻ đẹp của tình người mà còn gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho xã hội. Một bác sĩ vô cảm có thể chẩn đoán sai, gây ra những hậu quả khôn lường cho bệnh nhân. Một giáo viên vô cảm sẽ không truyền được cảm hứng cho học sinh, khiến các em trở nên thụ động, thiếu sáng tạo. Một xã hội vô cảm là một xã hội thiếu đoàn kết, nơi mà ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân. Liệu chúng ta có muốn sống trong một xã hội như vậy? Chúng ta cần phải hành động ngay để ngăn chặn căn bệnh vô cảm lan rộng, để xây dựng một xã hội văn minh, nhân ái.

Để khắc phục tình trạng vô cảm, điều đầu tiên và quan trọng nhất là mỗi gia đình cần giáo dục con cái thật tốt, rèn luyện cho các em những phẩm chất cao quý như lòng nhân ái, sự bao dung, tinh thần trách nhiệm. Hãy lấy tấm gương đạo đức của Bác Hồ làm kim chỉ nam để giáo dục con cháu. Mỗi cá nhân cần sống có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội, biết quan tâm, chia sẻ với những người xung quanh. Đặc biệt, thế hệ trẻ - những chủ nhân tương lai của đất nước, cần không ngừng học hỏi, trau dồi kiến thức và kỹ năng sống. Hãy tích cực tham gia các hoạt động xã hội, tình nguyện để rèn luyện bản thân và đóng góp cho cộng đồng. Đồng thời, chúng ta cần hạn chế sử dụng các thiết bị điện tử, dành thời gian cho gia đình, bạn bè và những hoạt động ngoài trời để cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Bên cạnh đó, việc xây dựng một môi trường sống lành mạnh, tích cực cũng rất quan trọng. Hãy cùng nhau lan tỏa những thông điệp tích cực, những hành động đẹp để góp phần xây dựng một xã hội văn minh, hạnh phúc.

Bệnh vô cảm là một thách thức lớn đối với xã hội hiện đại. Tuy nhiên, chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua nó bằng cách chung tay góp sức. Hãy cùng nhau xây dựng một xã hội ấm áp, nơi mà tình yêu thương và sự chia sẻ luôn được trân trọng.

5. Bài văn nghị luận xã hội về bệnh vô cảm mẫu 5 

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết rằng: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng/ Để làm gì em biết không?/ Để gió cuốn đi”. Quả thực trong cuộc sống đầy rẫy những bất trắc bon chen, ai cũng cần có tấm lòng yêu thương, quan tâm, giúp đỡ mọi người. Nhưng hiện nay một bộ phận không nhỏ trong xã hội lại có lối sống thờ ơ, vô cảm. Quả thực đây là tình trạng đáng báo động.

Vô cảm có thể hiểu là không có tình cảm, cảm xúc, hay không có tình yêu thương, không có động lòng trước những hoàn cảnh và sự khó khăn. Đôi khi vô cảm cũng chính là không quan tâm đến chính tương lai của bản thân mình. Khoảng một thời gian trước, có lẽ ai cũng bàng hoàng khi đọc tin tức về một bạn nữ sinh ngoài hai mươi tuổi sau khi sinh con đã đang tâm mà cho đứa bé vào túi rồi ném từ tầng ba mốt của một chung cư xuống. Quả thực khi đọc đến đó khiến cho chúng ta không khỏi lạnh gáy và sợ hãi. Người ta thường hay nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nhìn xem, người phụ nữ kia đang tâm đối xử với chính đứa con mình dứt ruột sinh ra như thế nào. Sự tàn nhẫn, vô cảm của con người đã đến độ chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cơn lốc vô cảm quét qua, để lại những vết thương lòng sâu sắc. Trên phố đông người, một vụ cướp giật diễn ra giữa ban ngày. Nạn nhân đứng hình, đôi mắt thất thần nhìn theo kẻ gian. Xung quanh, hàng trăm con mắt chứng kiến, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Thay vào đó, những chiếc điện thoại được giơ lên, ghi lại từng khoảnh khắc của vụ việc. Một "đại dịch" vô cảm lan rộng, biến những con người vốn dĩ đầy lòng trắc ẩn trở nên lạnh lùng, thờ ơ. Liệu có phải chúng ta đã quá quen với những hình ảnh đau lòng như vậy, đến mức chai lỳ cảm xúc?

Vô cảm còn thể hiện rõ nét qua sự thờ ơ với chính tương lai của bản thân. Mỗi người sinh ra đều mang trong mình những ước mơ, những khát khao cháy bỏng. Thế nhưng, có những cá nhân lại chọn cách nhắm mắt làm ngơ trước những tiềm năng của bản thân. Họ dậm chân tại chỗ, ngày qua ngày lặp lại những công việc nhàm chán, không có mục tiêu, không có ước mơ. Cuộc sống của họ trôi qua một cách vô nghĩa, như một dòng nước tù đọng. Liệu họ có bao giờ tự hỏi mình đã sống một cuộc đời có ý nghĩa hay chưa? 

Trên thực tế, Vô cảm không phải là một hiện tượng mới mẻ, mà đã âm thầm nảy mầm và phát triển từ rất lâu. Tuy nhiên, trong thời đại công nghệ số, lối sống vô cảm ngày càng lan tràn và trở thành một vấn nạn xã hội. Sự phát triển chóng mặt của khoa học kỹ thuật khiến con người mải mê với những tiện ích vật chất, dần lãng quên việc trau dồi tâm hồn. Những hình ảnh bạo lực khốc liệt trên màn ảnh nhỏ, những trò chơi điện tử mang tính bạo lực đã làm tê liệt cảm xúc của con người, khiến họ trở nên dửng dưng trước nỗi đau của người khác. Thêm vào đó, áp lực cuộc sống, sự cạnh tranh khốc liệt cũng khiến con người trở nên ích kỷ và vô cảm hơn. Không chỉ cha mẹ mải mê kiếm tiền, mà chính sự thờ ơ của xã hội cũng góp phần không nhỏ vào việc hình thành nên những con người vô cảm. Liệu chúng ta có còn nhớ đến những giá trị truyền thống, những đức tính tốt đẹp của con người hay không? Thật đáng buồn khi tình trạng vô cảm ngày càng trở nên phổ biến trong xã hội hiện đại!

Phải chăng chúng ta đã quên mất rằng, mỗi con người đều có quyền được sống trong an toàn, được yêu thương và được giúp đỡ khi gặp khó khăn. Phải chăng chúng ta đã đánh mất đi sự đồng cảm, sự chia sẻ vốn có trong mỗi con người? Nếu mỗi người chúng ta đều dành một chút thời gian, một chút quan tâm cho những người xung quanh, thì chắc chắn thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. 

Tuy là một bệnh dịch hết sức nguy hiểm, nhưng cũng không phải có cách khắc phục. Để đối phó với những thách thức này, chúng ta cần bắt đầu từ chính bản thân mình. Mỗi người cần trang bị cho mình những kiến thức về phòng chống dịch bệnh, thực hiện các biện pháp vệ sinh cá nhân, và tham gia vào các chiến dịch tiêm chủng. Bên cạnh đó, chúng ta cần mở rộng trái tim, lắng nghe và thấu hiểu những người xung quanh, cùng nhau xây dựng một cộng đồng đoàn kết, tương trợ. Để giải quyết vấn đề một cách căn bản, chúng ta cần đầu tư vào nghiên cứu và phát triển vaccine, thuốc chữa bệnh, cải thiện hệ thống y tế, và nâng cao nhận thức của cộng đồng. Và hơn hết, hãy giáo dục thế hệ trẻ về những giá trị nhân văn, để họ lớn lên trở thành những người có tấm lòng lương thiện..

Mỗi chúng ta, ai cũng có trong mình phần thiện lương, luôn biết yêu thương và sẻ chia với những người xung quanh. Nhưng do một vài yếu tố đã tác động nên con người có thể sinh ra lối sống vô cảm. Hãy bắt đầu bằng việc mở rộng tấm lòng, chia sẻ và giúp đỡ những người xung quanh. Hãy lan tỏa yêu thương và truyền cảm hứng cho những người xung quanh để cùng nhau xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.

 

PAS VUIHOCGIẢI PHÁP ÔN LUYỆN CÁ NHÂN HÓA

Khóa học online ĐẦU TIÊN VÀ DUY NHẤT:  

⭐ Xây dựng lộ trình học từ mất gốc đến 27+  

⭐ Chọn thầy cô, lớp, môn học theo sở thích  

⭐ Tương tác trực tiếp hai chiều cùng thầy cô  

⭐ Học đi học lại đến khi nào hiểu bài thì thôi

⭐ Rèn tips tricks giúp tăng tốc thời gian làm đề

⭐ Tặng full bộ tài liệu độc quyền trong quá trình học tập

Đăng ký học thử miễn phí ngay!!

 

Trên đây VUIHOC đã gợi ý cho bạn Top 5 góc nhìn sâu sắc khi nghị luận về bệnh vô cảm trong xã hội. Bệnh vô cảm đang đe dọa sự tồn tại của cộng đồng. Nếu không có những hành động kịp thời, chúng ta sẽ đánh mất đi những giá trị cao đẹp của con người. Hãy cùng nhau chung tay xây dựng một nền văn hóa giao thông văn minh, an toàn! Để học nhiều hơn các kiến thức của các môn học thì các em hãy nhanh tay truy cập và website vuihoc.vn hoặc đăng ký khoá học với các thầy cô giáo của VUIHOC ngay bây giờ nhé!

>> Mời bạn tham khảo thêm: 

| đánh giá
Hotline: 0987810990